STVN – Đặng Thiên Sơn có một gương mặt khá già dặn so với lứa tuổi 8X của mình. Bởi có lẽ, cậu trai Yên Thành quê lúa ấy lớn lên từ những vất vả, trải qua nhiều thăng trầm nên trông mặt chẳng bắt được “thời gian”.Trong làng văn hôm nay, nhất là những người viết trẻ, không mấy ai lạ cái tên Đặng Thiên Sơn - chàng “thi sĩ đa năng” quê xứ Nghệ.
Ts. Trịnh Xuân Đức
Một buổi chiều đông lạnh đến nỗi hơi thở cũng hóa thành làn sương mỏng manh, Sơn gọi cho tôi. Giọng cậu ấy vang lên trong không gian như một ngọn gió khô khốc giữa ngày buồn cuối năm:“Một năm đầy sóng gió, chưa bao giờ cuộc đời em đến tận cùng của sự khổ cực.”
Người ta thường bắt đầu câu chuyện bằng những điều tốt đẹp, như cách hoa xuân bung nở khi nắng ấm ùa về. Nhưng Sơn lại khác. Cậu ấy luôn chọn cách đối diện trực tiếp với những cơn bão của mình, như con tàu nhỏ thách thức biển cả, không quay đầu, không né tránh. Tôi hiểu Sơn. Tôi hiểu cái cách cậu ấy nói, cái cách mỗi câu chữ như một ánh nhìn thẳng vào sâu thẳm của nỗi đau, của những góc tối mà ít ai dám đặt chân vào.
Đằng sau cái giọng nói tưởng chừng bất cần ấy là một trái tim rắn rỏi, một tinh thần mà người đời ít ai hình dung nổi. Sơn như cây tre giữa đồng gió lộng, mềm dẻo trước giông tố nhưng không bao giờ gãy đổ. Cậu ấy là hiện thân của một nghị lực phi thường, một sức mạnh thầm lặng để vượt qua muôn trùng sóng gió, một mình đứng giữa cuộc đời như thể cả thế giới đều đang quay lưng lại.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là ở Sơn không chỉ có ý chí kiên cường, mà còn ẩn chứa một tài năng văn chương như dòng suối ngầm chẳng bao giờ vơi cạn. Cậu ấy viết với một sức sáng tạo không ngừng, như thể mỗi trang giấy là một cánh cửa mở ra thế giới của riêng mình, nơi mọi nỗi đau, niềm vui, và giấc mơ đều được tái sinh qua con chữ.
Đặng Thiên Sơn – Cái tên ấy như một ngọn gió mát lành thổi qua cánh đồng văn chương, mang theo hương vị riêng không lẫn vào đâu được. Trong giới văn chương, anh là người mà ai cũng từng nghe đến, từng gặp gỡ, và nếu đã biết rồi, thì khó lòng không dành cho anh một tình cảm đặc biệt, như cách người ta yêu mến ánh trăng hiền hòa trên bầu trời quê.
Sinh năm 1983, tại miền quê bình yên xã Tân Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, Sơn lớn lên giữa màu xanh của đồng lúa và cái nắng vàng rực rỡ, nơi mà mỗi ngọn gió cũng mang theo âm hưởng của đất và trời. Anh tốt nghiệp ngành Sư phạm Ngữ văn tại Đại học Quy Nhơn vào năm 2009, mang theo trong mình niềm đam mê với con chữ và khát vọng gieo mầm tri thức.
Trên hành trình sáng tạo văn chương, Sơn như một cánh chim nhỏ được nâng đỡ bởi những bậc tiền bối cùng quê. Cố nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, nhà thơ Giáng Vân, nhà thơ Vương Cường, nhà thơ Trương Đăng Dung, và nhiều tên tuổi lớn khác như nhà thơ – nhà văn Thiên Sơn, nhà văn Nguyễn Vinh Huỳnh – tất cả họ đều dành cho anh sự khích lệ, ủng hộ chân thành. Họ là những cánh rừng vững chãi, là những dòng sông êm đềm mà Sơn thường tìm đến, để học hỏi, để trò chuyện, và để nhận lấy từ họ những bài học quý giá về sự nghiêm túc, cẩn trọng với nghề.
Mỗi lần gặp gỡ họ, Sơn như được bước vào một không gian đặc biệt, nơi con chữ được chắt chiu như từng giọt mật ngọt, nơi mỗi câu chuyện đều đong đầy tình yêu và sự sẻ chia. Đó không chỉ là nguồn cảm hứng, mà còn là ngọn đèn soi sáng con đường của anh, dẫn lối anh viết nên những trang văn, bài thơ mang đậm hơi thở của cuộc sống và tâm hồn mình.
Trên hành trình thơ ca, Đặng Thiên Sơn như người nghệ sĩ miệt mài chạm khắc những hình hài kỳ diệu của cuộc sống bằng con chữ. Anh thử sức mình ở nhiều thể loại, nhưng có lẽ, thể thơ tự do chính là đôi cánh giúp anh bay xa hơn, khai phá năng lượng vô tận từ những ý tưởng. Thơ tự do với Sơn giống như dòng suối trong lành, không bị gò bó bởi khuôn khổ, cho phép anh để tâm hồn mình trôi dạt qua bao miền cảm xúc.
Trong nguồn cảm hứng sáng tác, quê hương xứ Nghệ là ngọn núi lớn mà Sơn không bao giờ trèo lên đến đỉnh, một vùng đất mà anh biết mình sẽ không thể nào viết hết những yêu thương. Anh từng nói: “Khi nào còn cầm bút, chắc chắn tôi sẽ còn viết về xứ Nghệ, quê hương tôi.” Những tháng ngày khốn khó nơi đây như thứ quặng quý giấu sâu trong lòng đất, để mỗi lần Sơn cày cuốc trên cánh đồng chữ nghĩa, anh lại tìm được một hạt vàng lấp lánh.
Nhà thơ, biên tập viên Đặng Thiên Sơn
Không chỉ sáng tác, Sơn còn là người quảng giao, luôn kết nối với những nhân vật đặc biệt trên con đường văn chương. Đầu tiên phải kể đến nhà thơ Đoàn Thạch Biền – người đã mở cánh cửa đầu tiên cho anh bước vào thế giới của chữ nghĩa bằng cách đăng những bài thơ đầu tay. Rồi nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến, người đồng nghiệp đáng kính thời anh làm việc trong ngành bản quyền tác giả. Và đặc biệt là dịch giả Đoàn Tử Huyến, một người mà Sơn ngưỡng mộ bởi sự uyên bác và cẩn trọng trong từng chi tiết nhỏ, từ dấu chấm, dấu phẩy đến cách xử lý những văn bản đa ngôn ngữ. Mỗi lần làm việc cùng ông, Sơn lại học thêm được nhiều điều quý giá.
Hiện nay, Đặng Thiên Sơn là Tổng Giám đốc Công ty cổ phần Văn hóa và Truyền thông quốc tế VFS, nơi anh đóng vai trò như một “bà đỡ” mát tay cho không ít tác giả trẻ trên cả nước. Anh không chỉ biên tập, tuyển chọn, tổ chức bản thảo mà còn truyền cảm hứng để họ tự tin bước vào con đường văn chương. Tôi vẫn nhớ mãi ngày anh mang tập thơ “Làng ơi” về cho tôi, hai anh em ngồi bên quán nhỏ, lai rai vài món quê và nói đủ thứ chuyện về thơ ca, cuộc sống. Cũng nhờ bàn tay anh, tập thơ đó đã nhận được giải Khuyến khích Giải thưởng Hồ Xuân Hương của tỉnh Nghệ An.
Đặng Thiên Sơn còn tích cực tham gia các hoạt động văn chương khác. Anh là hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, quản lý Câu lạc bộ Văn học trẻ Hà Nội, và lập ra nhà sách online ThienSonBook.com để mang văn hóa đọc đến gần hơn với mọi người. Dù bận rộn, anh vẫn không ngừng sáng tác. Những tập thơ, tản văn của anh như: Blog thời sinh viên, Trong hố cầu thang, Ngồi chơi với phố… được bạn đọc đón nhận với sự yêu mến và trân trọng.
Cuộc đời và sự nghiệp của Đặng Thiên Sơn như một bức tranh sống động, nơi mỗi nét vẽ đều mang màu sắc của đam mê, nghị lực, và lòng yêu quê hương. Những gì anh làm được không chỉ là dấu ấn của riêng mình mà còn là nguồn cảm hứng cho biết bao người yêu văn chương, yêu cuộc sống.