STVN – Theo các chuyên gia, Kênh đào Funan Techo từ sông Mekong ra vịnh Thái Lan sẽ làm thiếu hụt nguồn nước ngọt, tăng xâm nhập mặn, đảo lộn hệ sinh thái tại miền Tây Việt Nam.
Kênh Đào Funan của Campuchia đang mở ra sự nhận thức về lỗ hổng trong việc xây dựng chiến lược quản lý đảm bảo an ninh nước ngọt của Việt Nam. Cảnh báo về nguy cơ thiếu nước ngọt cho khu vực này đã gợi lên câu hỏi về trách nhiệm của chính phủ và cần có những giải pháp cụ thể và kịp thời.
Nước ngọt đang trở thành tài nguyên quý giá hơn cả dầu mỏ
Nước ngọt đã và đang trở thành một tài nguyên quý giá không kém gì dầu mỏ. Trên toàn cầu, nhu cầu về nước ngọt đã tăng gấp bảy lần trong thế kỷ 20, trong khi dân số chỉ tăng gấp ba lần trong cùng thời kỳ. Số liệu cụ thể cho thấy hơn 2 tỷ người hiện đang phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt nước ngọt, và dự kiến số lượng này sẽ tăng lên tới một nửa dân số toàn cầu vào năm 2025.
Đối mặt với những thách thức toàn cầu này, việc tìm kiếm giải pháp chung là cần thiết. Chỉ có khoảng 1% lượng nước ngọt trên Trái Đất có thể sử dụng, và tình hình này đang dần trở nên nguy cấp, ảnh hưởng đến cả sản xuất nông nghiệp và sinh hoạt hàng ngày. Các chuyên gia ước tính cần khoảng 600 tỷ USD trong vòng 10 năm tới để cải thiện hệ thống nước ở các thành phố lớn.
Hình ảnh ủng hộ của cộng đồng
Nước không chỉ là một vấn đề của một quốc gia mà là của toàn nhân loại. Để đối phó hiệu quả với tình trạng thiếu hụt nước ngọt, cần có những nghiên cứu và giải pháp chung được thực hiện trên quy mô toàn cầu. Phân bố lại tài nguyên nước cũng có thể dẫn đến các xung đột và bạo lực nếu không có những giải pháp hợp lý và bền vững.
Thiếu nước ngọt – Mối nguy tiềm ẩn cho xung đột toàn cầu
Tình trạng thiếu hụt nước ngọt trên toàn cầu đang trở thành một vấn đề đáng lo ngại, tiềm ẩn nguy cơ gây ra những xung đột và chiến tranh mà chúng ta không thể phớt lờ. Ở Trung Đông, vấn đề này đặc biệt trở nên nghiêm trọng khi các quốc gia trong khu vực đối mặt với sự cạn kiệt nước ngọt, dẫn đến những tranh chấp gay gắt về nguồn nước và có thể gây ra những cuộc xung đột vũ trang. Israel và Jordan là hai ví dụ điển hình, tuy nhiên, bằng việc vượt qua mâu thuẫn và ký kết Hiệp ước hòa bình về nguồn nước ngọt, họ đã thể hiện được tầm quan trọng của việc hợp tác trong việc giải quyết vấn đề chung.
Tại Thổ Nhĩ Kỳ, nước này đang sử dụng nguồn nước như một “vũ khí chiến lược” trong chính sách đối ngoại của mình, gây ra căng thẳng với các quốc gia láng giềng. Trên mặt khác, ở Mỹ, nguồn nước ngầm Ogallala đang cạn kiệt, ảnh hưởng đến khoảng 1/5 diện tích đất trồng trọt, làm đe dọa đến an ninh lương thực của đất nước.
Ở Mexico, tình trạng thiếu nước khiến người dân phải pha trộn nước mưa với nước thải công nghiệp để sử dụng, tạo ra những rủi ro đối với sức khỏe cộng đồng. Còn ở Australia, nạn thiếu nước nghiêm trọng đang đe dọa không chỉ cuộc sống hàng ngày của người dân mà còn hệ sinh thái địa phương.
Các nghiên cứu và báo cáo đã chỉ ra rằng tình trạng thiếu hụt nước ngọt không chỉ là một vấn đề của một số quốc gia cụ thể mà còn là một thách thức toàn cầu, đòi hỏi sự hợp tác và hành động kịp thời từ cộng đồng quốc tế. Nếu không có sự can thiệp hiệu quả, tình trạng này có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được, gây ra những hệ lụy nghiêm trọng đối với cả con người và môi trường sống của chúng ta.
Chiến lược quản lý đảm bảo an ninh “nước ngọt” cho Việt Nam: Bức tranh tổng thể và thách thức tiềm ẩn
Việt Nam, với ưu thế về nguồn nước ngọt dồi dào, nhưng lại thiếu một chiến lược quản lý đảm bảo an ninh cho nguồn nước này, đang đối diện với những thách thức đáng kể. Thực tế, việc thiếu hụt một quy hoạch tổng thể và tầm nhìn xa trong việc quản lý nguồn nước ngọt đang là một vấn đề lớn.
Bức tranh tổng thể về nguồn nước ngọt
Hậu quả của việc này có thể rất nghiêm trọng, bao gồm khó khăn trong việc đáp ứng nhu cầu nước cho sinh hoạt, sản xuất nông nghiệp và công nghiệp, đặc biệt là trong bối cảnh biến đổi khí hậu và gia tăng dân số. Nguy cơ xâm nhập mặn gia tăng cũng đang trở thành mối đe dọa đáng kể, ảnh hưởng trực tiếp đến sản xuất nông nghiệp và đời sống của người dân ở khu vực ven biển. Không chỉ vậy, mâu thuẫn quốc tế cũng có thể nảy sinh do tranh chấp nguồn nước sông suối xuyên biên giới.
Nguồn nước sông xuyên biên giới
Một ví dụ điển hình cho vấn đề này là trường hợp của kênh đào Funan ở Campuchia, mà việc xây dựng đã dấy lên lo ngại về nguy cơ thiếu hụt nước ngọt và xâm nhập mặn cho toàn bộ Đồng bằng sông Cửu Long trong tương lai. Kênh đào này có thể làm giảm lưu lượng nước ngọt đổ về Đồng bằng, đồng thời tăng cường xâm nhập mặn từ biển Đông.
Để giải quyết vấn đề này, cần thiết phải có các chiến lược quản lý toàn diện và đồng bộ hơn, đồng thời phải có sự hợp tác quốc tế và liên kết chặt chẽ giữa các quốc gia trong khu vực. Điều này có thể đòi hỏi sự đầu tư vào nghiên cứu khoa học, công nghệ, và quản lý tài nguyên nước, cũng như việc tăng cường hợp tác và thảo luận đa phương. Đồng thời, cần có các biện pháp cụ thể nhằm bảo vệ và phục hồi nguồn nước ngọt, đồng thời kiểm soát xâm nhập mặn và sử dụng nguồn nước hiệu quả hơn.
Các nghiên cứu và tài liệu tham khảo về tình hình nguồn nước, biến đổi khí hậu, và chiến lược quản lý tài nguyên nước có thể cung cấp thông tin quan trọng và những gợi ý hữu ích cho việc xây dựng chiến lược quản lý đảm bảo an ninh cho nguồn nước ngọt ở Việt Nam và các quốc gia khác.
Ai sẽ chịu trách nhiệm khi Đồng bằng sông Cửu Long thiếu nước ngọt do kênh đào Funan?
Cảnh báo của các nhà khoa học về nguy cơ thiếu nước ngọt cho Đồng bằng sông Cửu Long đã thu hút sự chú ý của nhiều người khi Campuchia bắt đầu xây dựng kênh đào Funan, dự kiến dẫn nước từ sông Mekong ra biển Tây. Vấn đề này không chỉ là một vấn đề của một quốc gia mà là của toàn bộ khu vực Đồng bằng sông Cửu Long. Kênh đào này có khả năng làm giảm lượng nước ngọt chảy vào khu vực này, gây ra ảnh hưởng đáng kể đến sản xuất nông nghiệp, sinh hoạt và môi trường.
Tuy nhiên, thông tin từ chính phủ về vấn đề này vẫn còn mơ hồ và chưa có giải pháp cụ thể nào được đưa ra. Bộ Tài nguyên và Môi trường, đơn vị tham mưu cho chính phủ về quản lý an ninh nước ngọt, cũng chưa có hướng giải quyết nào rõ ràng.
Hậu quả tiềm ẩn của việc thiếu nước ngọt có thể là nghiêm trọng. Nguồn nước từ sông Hậu và sông Tiền có thể không đủ cung cấp cho nhu cầu tưới tiêu cho Đồng bằng sông Cửu Long trong tương lai. Điều này có thể ảnh hưởng đến hàng chục triệu người dân sinh sống tại đây.
Hình ảnh bản đồ ranh giới nguồn nước từ sông Hậu và sông Tiền
Trong bối cảnh này, câu hỏi về trách nhiệm nổi lên: Ai sẽ chịu trách nhiệm nếu nguồn nước ngọt cho Đồng bằng sông Cửu Long bị thiếu hụt? Chính phủ đương nhiên cần phải đảm bảo an ninh nước ngọt cho người dân.Để giải quyết vấn đề này, Bộ Tài nguyên và Môi trường cần phải xây dựng kịch bản ứng phó với những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra trong tương lai và cần phải có tầm nhìn chiến lược và quy hoạch để đảm bảo an ninh nước ngọt. Một số giải pháp đề xuất bao gồm xây dựng các tuyến kênh dẫn nước, xây dựng các hồ chứa nước trên lãnh thổ Việt Nam để trữ nước ngọt, và tăng cường hợp tác quốc tế về quản lý nguồn nước sông Mekong.
PV,
Lam Sơn